Thursday, August 30, 2007

Ngõ Nhà Ai.


Trên những nẻo đường rong ruổi phiêu baṭ, tôi thường hay ghi laị những tấm ảnh mà người xem không khỏi phải bồi hồi cảm xúc rồi liên tưởng đến môṭ điề̀u gì đó, chẳng hạn như xa cách, nhớ nhung…

Mỗi tấm ảnh đều mang môṭ sắc thái riêng của nó, từ ánh sáng đến màu sắc, đường nét để nói lên môṭ sự pha trộn đặc thù mà chỉ có điạ phương nơi được chụp ảnh mới cung ứng được.

Khi chạy ngang qua ngôi nhà này, tôi bị thu hút mãnh liệt nên phải quay xe lại để bấm máy. Quả tôi thâṭ may mắn vì đã đến đúng vào thời điểm hoa đang nở rộ và cánh hoa vàng rơi rụng đầy lối vào.

Nhìn qua những kẽ hở của cánh cổng sắt, tôi không thấy môṭ bóng người nào bên trong, lòng thì luôn miên man ước mơ được nhìn thấy hình ảnh môṭ giai nhân đứng nhìn ra từ phía sau khung cửa sổ. Hay là giai nhân đó đã đi lấy chồng? Tuy không phải là thi sĩ nhưng trong tôi ngẫu hứng lên hai câu thơ:

"ngõ nhà ai cánh vàng thay xác pháo
bước phiêu bồng quên đáo mỹ trung nhân"

Ý tôi muốn diễn đaṭ tâm trạng của mình khi nhìn thấy những cánh hoa vàng rơi rụng giống như xác pháo của môṭ đám cưới ngày xưa và đối với cá nhân tôi, cho đến cuối đời tôi vẫn còn là môṭ gã độc thân ngao du đây đó, chưa có ai giữ nỗi chân tôi được. Đường đời tôi cứ đi mãi và không bao giờ đáo laị người đã qua, dầu đó là môṭ mỹ nhân. ♡